Trang

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

CHIỀU NAY QUA PHỐ

Có một ông tây tuớng tá bệ vệ, quần áo chỉnh chu, áo sơmi lúc nào cũng treo một chiếc cà vạt, chiều chiều cầm dù đi ngang công viên gần nhà tôi. Chiếc dù  màu đen của ông bề thế tương xứng với thân hình của người mang vác. Những lúc tôi có mặt, nắng đã tắt từ lâu, trời hầu như khô ráo nên  ít khi tôi thấy đuợc cảnh  ông  giương dù. Chỉ thấy ông cặp nách  hoặc chống cồm cộp theo từng bước chân.

Dường như ông đến VN làm việc đã nhiều năm. Trông cặp kính trễ trên mũi và dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, giờ giấc đi ngang công viên gần như chính xác từng phút, tôi thấy ông mang dáng vẻ của  một nhà giáo . Nhưng ở đời nhìn vào bề ngòai con người mà vội đưa ra  xét đóan, thường thì nó sai tuốt tuột. Vào một ngày nào đó, đến lúc tôi vỡ lẽ ông là chuyên gia cao cấp của một tập đòan nước ngòai nào đó chẳng hạn, chắc tôi bổ ngữa ra. Người nước ngòai làm việc rất tuân thủ đồng hồ sinh học. Họ có thể "làm lơ" cho nhân viên VN dưới trướng ở lại công ty cày đến 8 giờ đêm, nhưng các ông sếp tây cứ đến đúng giờ tan tầm là "bốc hơi" tắp lự. 


Dù trí tưởng tượng của tôi có đi quá đà tới đâu, ông tây này vẫn đưa lại cảm giác về một người nghiêm trang, đạo mạo, đúng giờ, có cái vẻ gương mẫu, chỉnh chu .  Một người không thích rẻ ngang rẻ dọc, không thích những gì không tôn ti trật tự.


Chiều nay, trời bỗng nổi cơn mưa bụi lất phất. Ông tây đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ để băng ngang đường về khu căn hộ cao cấp của mình. Có hai cô  gái tuổi vừa hơn đôi muơi  từ đâu tấp vào trước mặt ông, mũi xe máy tìm đường  lũi lên lề - thói quen thị dân mới phát sinh sau thời gian sống chung với lô cốt. Mặt ông tây bỗng cau lại. Ông lấy mũi dù chặn xe hai cô nàng , miệng phát ngôn rất rõ, bằng tiếng Việt  :"Bất lịch sự !". Thấy hai cô  có vẻ chưa nghe rõ, ông lặp đi lặp lại  "Bất lịch sự ! Bất lịch sự !". 


Câu nói của ông tây rõ ràng là một lời mắng, nhưng hai cô gái trẻ không có vẻ gì cảm nhận được điều ấy. Hai cô chỉ thấy quá sức thú vị khi gặp một người nước ngòai nói tiếng Việt đúng giọng Sài Gòn, mặc cho cái câu ấy là tiếng chửi.  Mặt hai cô toe tóet hết cỡ, rồi  tranh thủ lúc ông tây lơi mũi dù , các cô lách lên khỏang trống vừa hé, vọt xe lên lề chạy bon bon. Vừa chạy vừa cười rất vui.


Đèn xanh dành cho người đi bộ. Ông tây băng qua đuờng. Có hai du khách phương tây trẻ từ lề đối diện mới dợm bước xuống lòng đuờng đã một phen hú vía vì một chiếc xe máy quẹo qua súyt cán lên bàn chân họ. Cô gái líu ríu ôm chặt tay người bạn trai , mặt chưa kịp hòan hồn. Ông tây thấy cảnh đó, nhưng mặt ông giờ phẳng lặng.


Lòng tôi mấy phen hỗ thẹn. Nhưng tôi vẫn im lặng suốt đọan đường. Khi về tới nhà, tôi nhớ, lúc hai cô gái trẻ  khư khư kiếm cách lủi xe lên vĩa hè, ông tây đã nhìn sang tôi như thể chờ một người cùng  dân tộc và quốc tịch với hai cô gái giải thích cho hai cô về biểu hiện của trật tự giao thông và ý thức văn minh. Không thấy tôi nói gì, ông quay đi.

Bởi vì, lâu rồi, tôi  từng lên tiếng trước tất cả những sự việc tương tự.Nhưng càng về sau này càng khó gặp một người hiểu tôi muốn nói gì, dù tôi nói 100% bằng tiếng Việt.



Nên bây giờ, mặt tôi cũng im lìm khó đóan, như ông  vậy, ông tây !