Trang

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Điều ước

Giá có nhiều điều uớc (lòng tham vô đáy, hihi), tôi sẽ dành một điều để ước mình không cần ngủ vẫn sống khỏe, sống ngon trong cuộc đời này.

Ban đêm, quanh tôi mới yên tĩnh làm sao. Đêm lại dài, tha hồ thích thú. Thức đêm, tôi mới biết mình có khả năng tìm ra đủ lọai trò chơi thú vị vô biên. Chừng nào dưới đường kia còn chưa ầm ào tiếng xe, bóng đêm còn tràn ngập bên ngòai, căn phòng sáng đèn của tôi là thế giới duy nhất thở.  ! :-)

Tôi muốn, tôi thử, nhưng cơ thể tôi lại phản kháng. Nó nốc ao tôi bằng một đợt bệnh cảm. Nó hăm dọa tôi về một viễn cảnh Alzheimer.

Cho nên sau khi ghi lại điều ứoc này như một tiếng hú hét điên cuồng cho hả ... dạ, tôi đành phải quay về ôm cái giường mình tự nguyện khuất phục chính mình.

CV Lê Thị Riêng

Tối ngồi uống cà phê trước cổng công viên Lê Thị Riêng. Phố xá  người đi như  trẫy hội. Vĩa hè bị lấn chiếm. Xe cộ dựng cả trên bãi cỏ.


Người tìm tới công viên nhiều, người chỉ mượn đường đi ngang cũng lắm. Các lọai áo kiểu, áo hai dây, áo mỏng như sương sa phấp phới.  Đa số người đi bộ là phụ nữ, có lẻ vì mọi đàn ông đều thích vi vu trên xe . Nhiều kích cỡ phụ nữ khác nhau tràn ra đường. Có một đám  trẻ gái mặt búng ra sữa đi với nhau, bé nào cũng mang thân quá khổ tạo nỗi lo mơ hồ về tình trạng béo phì và dậy thì sớm trong cư dân đô thị.


Cứ khỏang mười kẻ ra đường bách bộ lại có một người bán vé số hiện ra. Có đàn ông, nhưng phần nhiều là phụ nữ. Lạ một điều, nếu những chiếc áo kiểu dạo chơi kia sáng lóa từ xa, những người bán  vé số lại mang theo bóng tối quanh mình. Không ai nhận ra họ từ xa, chỉ đến khi xấp vé số dày cộm được chìa trước mặt, khách mới thóang thấy một gương mặt gầy guộc, tối tăm , không hình nét. Người bán vé số đi , tan vào bóng đêm cũng nhanh như lúc đến, xấp vé dày cộm trĩu nặng tay..


Rồi từ sau lưng, một nguời đàn ông xuất hiện, mùi hôi của cơ thể lâu không tắm gội theo gió xộc vào mũi khách. "Cho xin vài hào ...", một giọng nói khào khào cất lên. Ở thời buổi tờ 500 đồng còn bị chê này, người đàn ông ấy đang nhắc tới chữ "hào"!  Ký ức quay về  ba mươi mấy năm trước, trong các quán xá Sài gòn, nơi những người ăn xin len lỏi tới từng bàn xòe tay xin từng  hào. Hay  người đàn ông này đã xin ăn từ hơn ba mươi năm trước !  Hay ông ta vốn vất vưởng phía sau,  len quanh từng thân cây công viên, lưu luyến không rời nơi gần 20 năm xưa còn là một bãi tha ma?


Khách uống nước, nhìn qua bên kia đường : một cửa hiệu mắt kính sáng choang vẻ lên  kính cửa  những dòng chữ mời gọi giảm giá ngọt ngào. Bên cạnh, một tòa siêu thị điện máy sừng sững. Xe cộ chạy qua chạy lại thật gắt. Bàn bên, một nhóm đàn ông tán dóc rôm rả, thỉnh thỏang có kẻ móc điện thọai di động gọi thêm "chiến hữu" tới "họp".


Phịch. Một thằng bé không biết từ đâu tới, khụyu gối xuống vĩa hè, tay chìa một cái nón, trong đó chứa vài tờ bạc 1000 đ, 2000 đ. Nó mặc áo thun xanh, vai quàng chéo một túi con. Khách hết hồn, khóat tay. Theo một niềm tin Á đông , để người phải quỳ, hay thậm chí lạy mình, là mất phước, tổn thọ rất ghê . Thằng bé đứng dậy. Nó đi vài bước, đến trước bàn nước tiếp theo lại đổ phịch người trên hai đầu gối. Nhóm đàn ông tán chuyện rôm rả xem như không nhìn thấy nó. Thằng nhóc lại đứng lên, đi vài bước sang bàn khác rồi lại quỳ xuống.  Xung quanh cứ có bao nhiêu bàn nước, thằng nhỏ ăn xin khụyu gối bấy nhiêu lần.