Trang

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

CHUYỆN HAI NGƯỜI

Một người  tưởng đã đi khỏi cuộc đời bạn, đi rất lâu rồi, rất xa rồi, không còn biết ở đâu. Người đó bỗng đứng ở đầu đường kia, gọi bạn tít bên này : “Phải T đó không ? Còn nhớ “chị Hai” này không ?”

Một người bạn thương đẫm tim như thể ruột rà. Người bạn trút nỗi niềm thời thơ ấu lạc lòai . Nguời chơi với bạn, chân thành, thân thiết.. Người nói lời an ủi khiến nước mắt bạn lăn dài vì mỗi ngày khi ấy, bạn chỉ nhận tòan những sự thù hằn. Nguời khi thấy bạn khóc thì mắt vụt đỏ hoe. Còn bạn, khi nhìn thấy sắc nước lóng lánh trong đôi mắt ấy đã  vội nói “Thôi, Tư về nhà đây !” . Bạn quay lưng bước về hướng gọi là “nhà”, thấy mình thật lạ khi mắt còn ướt đây mà lòng như đang  bay.

Bạn vẫn nhớ, ngày bạn định nghỉ học nhưng đã bị ‘áp giải” đến trường. Vào giờ ra chơi, bạn mượn vội tập Lý của người “chị kết nghĩa” chép bài để đón tiết thứ 3. “Chị kết nghĩa” của bạn nói “Có lẽ hôm nay, cô sẽ kêu đến T vì cả lớp còn lại đã trả bài hết rồi”. Bạn lặng lẽ chép bài, người cũng lặng lẽ ngồi bên. Bạn chép xong, đọc lên một lần rồi gấp tập, đọc thêm một lần với người ấy vừa lúc chuông vào lớp vang lên. Cô giáo vừa mở sổ điểm ra đã gọi ngay tên bạn. Người lo lắng nhìn bạn. Bước chân dẫn bạn từ bàn học sinh đến bàn giáo viên mới buồn làm sao, nhưng bạn biết mình không cô độc. Bạn trả bài không vấp, thật may ! Có lẽ người ngồi bên dưới cũng thở phào ?

Người bạn tìm ngay sau biến cố lớn xảy đến. Bạn xin phép người coi sóc bạn cho phép mình “đến nhà một người bạn một chút”. Bạn vội vã  đến. Mẹ người đứng trên tầng 3 hét xuống “Con đừng đi tìm P nữa !”. Bạn chào bác ấy rồi quay lưng. Lòng bạn tan nát và trong đầu ngổn ngang bao ý nghĩ. “Không lẽ P cũng không hiểu mình ?”.

Người bạn đi tìm dấu vết 2 năm sau đó. Bạn đến một nơi kia, đọc ké một lá thư dài không thấy nhắc đến tên mình. Bạn ra khỏi nhà ấy với ý nghĩ “ Vậy là đã hết. Trong đời mình không còn cái tên MP  !”. Lạ một điều, trong nhiều chục năm dài, khi đã xếp người ấy vào chiếc rương quá khứ, mỗi lần chạy xe ngang nhà ấy, bạn vẫn ngước mắt nhìn. Nhà vẫn không xây lại, thậm chí dường như không cả quét lại vôi. Ngôi nhà ấy, bạn đã không biết bao nhiêu đêm đứng ở cửa chuyện trò, bao nhiêu lần vào bên trong đàn hát, và cả những lần mò lên tầng trên được người mẹ mời ăn cơm ké, rồi còn cho mang về hai bao tỏi… Bạn nghĩ nguời dẫu đã xa , nhưng  kỷ niệm tuổi thơ đẹp của bạn vẫn ở đó.

Có lần, bạn  mạnh dạn tấp xe vào hỏi thăm. Bạn không ngờ gặp ai đó biết người. Từ ngày ra đi, người chưa từng trở lại. Bạn hỏi, người đã theo học ngành nào. Rồi bạn ra về, “A vậy ta đã biết một chút tin tức về P”.

Bạn đã cương quyết gạt bỏ tên người ra khỏi ý nghĩ , nhưng sao một ngày kia khi nghe thấy tiếng gọi của người, run rẫy từ xa, “phải T đó không ?”, bạn lại muốn thâu về khỏang đời dài gần tròn 30 năm ? Và bạn sợ nguời lại một lần hiểu lầm bạn. Trước, người có thể hiểu lầm bạn vì đâu thì nay, khả năng lại sẽ vì  nguyên nhân ấy ? Không lẽ, tụi mình mất gần 30 năm mới có thể tìm lại nhau mà  không cố gắng giữ nhau lại. Phải không, P ?