Trang

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

BÁT NHÃ TÂM KINH


Chánh văn: Quán Tự-Tại Bồ-Tát hành thâm Bát-Nhã Ba-La-Mật-Ða thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách
Dịch: Bồ-Tát Quán Tự Tại khi hành sâu trí tuệ Bát-Nhã cứu kính, soi thấy năm uẩn đều không, qua tất cả khổ ách

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

MÁU LẠNH

Hôm nay, tôi đi xem The Impossible (Thảm họa sóng thần) ngoài rap. Phim  dựng theo chuyệ.n có thật của một gia đình sóng sót qua trận sóng thần đã ập vào Phuket ngay sau Noel 2004. Trong trận sóng thần năm đó, ở Phuket, đa phần người chết là du khách nước ngoài, những người đã vượt đường xa tìm đến bãi biển du lịch xinh đẹp này mong có được một kỳ nghỉ giáng sinh tuyệt với. Họ đã trải qua một đêm Noel đáng nhớ với cảnh lồng đèn thắp nến được mỗi gia đình thả tung lên trời...Họ thức dậy vào sáng hôm sau, mở tung đống quà rồi chạy tràn ra biển trước khi Cái Chết ập vào.

Tôi biết những cảnh tượng ở Phuket ngày đó còn khủng khiếp gấp trăm, gấp ngàn, gấp vạn lần những gì đạo diễn dựng lại trong phim. Mặc dù thế, đây là phim về thảm họa gần sự chân thực nhất tôi từng xem. Khi nước ập vào, trên nền phim không còn âm thanh gì ngoài tiếng nước ùng ục, như thể chính khán giả đang bị nhấn chìm trong nước. Tôi thắt lòng khi thấy nước biển quật tơi bời  hai mẹ con trong phim. Biển cả muốn tách rời họ nhưng nhờ vào ý chí kiên cường, cả hai cuối cùng đã có thể nắm lấy tay nhau.Từng phân đoạn miêu tả tỉ mỉ những gương mặt thất thần,  không khí hỗn loạn, tang thương, những người bị nội thương nặng sống cận kề cái chết vì thiếu thuốc men, những xe chở xác người .... 

Và trong lúc tôi đắm chìm với những cảnh ngộ buồn đau, sau lưng tôi có hai kẻ cứ cười khúc khích ngay ở những phân đoạn cảm động nhất. Khi ông lão Thái Lan phải chọn biện pháp kéo lê người mẹ từ đống đổ nát ra ngoài dù vết thương lớn ở chân bị ma sát khiến cô đau muốn ngất, ông lão đã nói vài câu tiếng Thái. Lập tức, hai kẻ sau lưng cải biên ngay câu đó sang tiếng Việt với nội dung cười cợt. Lúc phim chiếu sang cảnh người chồng và hai đứa con út còn sống đang nán lại resort để tìm vợ và đứa con cả, hai kẻ sau lưng dè bỉu "Xạo, xạo kìa (làm gì mà may mắn tới độ có thể sống sót cả nhà như vậy !)"

Tôi quay lại để nhìn cho rõ mặt họ : một cô mang kiếng tuổi  trên dưới 30 là kẻ nói nhiều nhất,  và  nói to. Người bạn đi cùng  cũng trạc tuổi .Biết tôi tỏ vẻ khó chịu, cả hai im được chừng mươi phút rồi lại tiếp tục bình phẩm xen lẫn cười nhạo.

Không chỉ có họ. Thỉnh thoảng, tiếng cười nổi ran nơi này nơi kia.

Một bộ phim làm trĩu lòng người xem như vậy. Sao người ta có thể cười ?

 Chỉ mới có  một nhúm vài chục người ngồi trong một rạp nhỏ, tôi  đã nghe ra không ít kẻ máu lạnh.