Hàng xóm sửa nhà. Thợ làm ngả
thang đánh vỡ một siêu đất cũ tôi để ngoài hành lang chung. Lẽ ra bình siêu sứt
sẹo này “đi về nơi xa” từ lâu  nhưng vì“nguời
dưng” của tôi lấy làm nơi gạc tàn, vứt đóm nên tôi  cứ để nó yên đó.
Hàng xóm qua xin lỗi rối rít
và đòi mua gạc tàn mới để đền. Tôi nói “Không sao đâu chị! Vì thấy nó ở đó nên
anh xã lấy làm nơi gạc tàn. Không có nó thì ảnh sẽ gạc tàn chỗ khác, chị ạ! ”.
Đã đuợc dặn dò vậy mà hàng xóm
vẫn mang qua một gạc tàn sứ mới rất dễ thuơng kèm theo một bịch bánh làm quà. Tối
về, tôi kể “người dưng” nghe. Anh thốt : “Thật không hiểu nổi! Trên đời này
đang tồn tại hai hạng nguời quá trái ngược nhau : hoặc không biết điều chút nào
hoặc quá biết điều!”.
Tôi cũng nghĩ như anh. Tôi còn
nghĩ trong bụng, “khuyến mãi” thêm một câu nhưng tôi không nói ra : “Nhưng anh
cũng  phải đồng ý với em là nhờ hạng
nguời thứ hai mà đời này còn có chút dễ thương”. 
Cám ơn sự dễ thương của  chị hàng xóm – ngừoi  đuợc tôi ngầm đưa vào “danh mục đỏ” cần phải
bảo tồn khẩn cấp. 
