Trang

Thứ Năm, 27 tháng 5, 2010

Đi quán đảnh Ngọc Xá lợi Phật

Tháng Năm này, một cô bạn của tôi tự dưng nhận được thư mời tham dự Triển lãm Ngọc Xá lợi Phật được rước tới VN từ  nơi xa xôi  . Triển lãm diễn ra tận Bà Rịa, trong một vùng cách xa mọi trạm xe công cộng. May là cô bạn tôi có xe hơi riêng, càng may hơn  là cô ấy bỗng dưng nổi hiếu kỳ  và rất muốn có người bầu bạn cho đường đi đỡ chán - mà tôi thì là kẻ rất sẵn sàng.

Chúng tôi hẹn nhau ở vòng quay Hàng Xanh để thuận tiện cho cô . Trên đường quốc lộ, giữa những đọan kẹt xe cứng ngắc vì phía trước có tai nạn giao thông, cô sực nhớ ra mình quên mang theo thư mời nên phải gọi điện về hỏi mẹ cô sơ đồ đường đi ghi trên thiệp. Từ đó, tôi nghe ra một cái tên "Ngãi Giao".

"Đến Ngãi Giao thì quẹo trái nhe con !" - mẹ cô nói vậy. Đường nắng lóa và bụi kinh khủng, tôi nhìn những biển hiệu có lối viết ngô nghê hai bên đường, đọc lên để cùng tức cười, chẳng hạn nơi nọ trương bảng hiệu "Quầy bán thuốc cho người" thay vì chỉ nên ghi đơn giản "Nhà thuốc tây". Đó cũng là một cách giúp chúng tôi tán chuyện rồi cười hihi cho qua con  đường chưa biết khi nào mới tới điểm dừng. Xe đang chạy bon bon, cô thì mải mê nói chuyện với tôi, bỗng dưng tôi nghe cô buột miệng "Ý ! Ngãi Giao !", liền đó, cô cũng  lập tức ngoặt tay lái vào một ngả rẻ bên trái. Theo lời cô, "giống như có ai đó phát vào vai mình một cái" nên khi mồm miệng đang huyên thuyên và xe đang chạy bon bon trên con đường nắng chói, cô khi không lại ngó lên trời để nhận ra một tấm biển nhỏ đề chữ "Ngãi Giao". Thật sự đó không phải là một tấm biển nằm ở vị trí dễ đập vào mắt người đi đường, vì khi cô đang quẹo, tôi đã dáo dác kiếm tìm, miệng hỏi "Đâu ? Đâu?" mà cũng chẳng thấy nó ở đâu.

Đó đã là một việc có thể cho là "lạ". Chuyện lạ thứ hai là đọan đường từ quốc lộ vào tới chùa rất xa. Ở quảng đầu tiên, chúng tôi còn nhìn thấy cờ ngũ sắc treo rải rác như để dẫn đuờng khách hành hương, nhưng vào đến quảng giữa thì chẳng còn lá nào vì nơi này đang ưu tiên cho  Đại hội Đảng. Chúng tôi cứ "nhắm mắt nhắm mũi" chạy miết mà không biết mình đi đúng hướng hay không. Hỏi thăm một số trai tráng trên đường thì chẳng ai biết chùa ấy ở đâu, do người trẻ thời nay hiếm khi nào đi chùa, mà lại nhằm ngừoi trẻ từ nơi xa đến lập nghiệp chưa lâu thì lại càng vô vọng. Ở thời điểm đó, cô bạn tôi nhìn thấy vạch xăng đã lấn vào trong chữ E (Empty) do buổi sáng cô đã định  đổ xăng dọc đường nhưng lo đối phó với những đọan kẹt xe mà quên mất. Tôi hỏi một câu rất "khùng" :"Nếu hết xăng thì sao ?". "Thì mình phải đứng lại chứ sao ?" - cô cười, rồi vái " Lạy Trời, lạy Phật cho con gặp đuợc một cây xăng !". Bạn có tin không ? Giữa chốn tuởng như đìu hiu hút gió đó tức thì hiện ra một cây xăng. Vừa điều khiển xe tiếp cận trạm xăng, cô bạn tôi nói  tiếp " Vái cho có xăng A 95, à mà thôi con đòi hỏi quá, xăng A 92 cũng đuợc rồi !". Bạn biết gì không ? Dòng chữ "A 95" từ từ hiện ra ngay trước mũi chúng tôi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét