Trang

Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Vì sao My Way ?

Lúc đầu, tôi mang ý đinh tạo blog này chỉ cho tôi, một nhật ký đúng nghĩa, trong đó ghi rất nhiều những chuyện mà thời chưa có mạng, chúng ta thường dốc vào một quyển sổ  ta chẳng muốn ai khác sờ vào. Quyển sổ ta nhét trong một cái hốc, có bìa đen nhìn rất đổi bình thuờng dưới mắt kẻ khác, (có khi để vậy nhằm ngụy trang ;-)),  chỉ riêng ta biết bên trong chứa những "bí mật quốc gia" "tầm cỡ" thế nào.

Được một thời gian, tôi nhận ra  hễ cái gì đã đưa lên mạng đều có nguy cơ phát tán. Tôi quyết định giấu những "bí mật quá sức hệ trọng" vào danh mục bản nháp. Nhưng những cái còn lại, nói chung cũng là những tâm sự rất riêng, khác với nhiều blogger khác chỉ đưa lên những chuỵên mà mọi người có thể cùng nhau tranh cãi, chuyện không dính tới bản thân mình. Lúc này, tôi vừa hỗ trợ những bạn đồng môn từ thời phổ thông lập một cái blog để làm nơi dán thông báo, hẹn hò v.v.... Trong tôi nảy ý muốn chia sẻ những gì hiển thị trên bề mặt của blog này cho họ. Bạn biết đó, với những người cứ thường xuyên, đều đặn gặp nhau từ thời mặt còn non tơ cho tới khi sắp già lụ khụ thì những cái riêng cỡ đó không cần phải che giấu. Như vậy, bước thứ hai của tôi là nâng cấp chia sẻ blog này cho những người bạn P4 và một số thật ít khác.

Hôm truớc, tôi tình cờ phát hiện  blog  anh H. Tôi và anh H quen biết nhau đã gần 20 năm qua một chuyện hết sức đặc biệt và anh coi tôi như một đứa em đặc biệt cũng nhờ "câu chuyện đặc biệt" đó. Anh H chinh chiến lâu năm trong lĩnh vực viết báo, viết kịch bản phim, kịch bản sân khấu và đạo diễn, nên khi tình cờ lạc vào blog anh, tôi có ý muốn tham quan để chiêm ngưỡng tài  anh. Nào ngờ đâu anh nhốt vào blog ấy rất nhìeu nỗi niềm riêng tây. Thế là tôi cảm thấy mặt mình dần dần đỏ lựng, như thể tôi đang vụng trộm đọc sổ nhật ký của nguời ta. Và vậy là tôi xìtốp. Tôi quyết định, chỉ khi nào anh bàn chuyện quốc dân thì tôi mới "hóng chuyện". Nhưng nếu cứ rình rình ngòai cửa nhà anh cái kiểu như vậy, tôi cũng thấy xấu hổ.

Nhưng blog anh lại có tới hàng trăm" người theo dõi"! Có vẻ như cái chuyện tôi sợ thì đối với anh là chuỵên lẻ mẻ. Trong khi tôi thích có những họat động riêng lẻ, càng ít người biết  càng tốt để tránh thị phi thì thái độ anh H hoàn tòan khác. Chỉ đến khi ngẫm nghĩ một hồi để tìm nguyên nhân của sụ khác biệt, tôi mới phì cười khi nhớ ra anh H là người nổi tiếng. Bạn thấy đó - người của công chúng .

Còn tôi, khi  gọi My Way tên của blog, tôi hình dung đó sẽ là một con đường yên tĩnh. Ở đó, tôi lầm lũi , thảnh thơi như mọi  kẻ hành hương,

3 nhận xét:

  1. Khi đọc những trang nhật ky của chị đã được chia sẽ trên my Way cảm giác của em về chị khác lạ làm sao( trong thâm tâm em nghĩ chị rất cứng cõi nam tính) nhưng có lẽ đánh giá của em vẫn còn thiếu vì sự tồn tại lãng mạn thánh thiện đến không ngờ ở trong con người chị . Bây giờ em mới đoán ra vì sao qua bao nhiêu thời gian không gặp lại em cứ thấy chị luôn trẻ mãi không già, có lẻ là do sự lạc quan yêu đời tự tin mạnh mẽ của chị. Em cầu mong chị vẫn thế vẫn là Trân Lâm Tuyền yêu quý của P4 Lê Hồng Phong

    Trả lờiXóa
  2. Open & Close , tỷ lệ ngày càng co hẹp, và tôi chọn open. Sự xấu hổ đã rớt rơi từ hồi còn học ĐH, đã hơn 25 năm rồi...

    Trả lờiXóa
  3. Anh Hòang, anh biết em rồi mà : hay mắc cỡ và ngại ngùng. Vấn đề không phải ở chỗ anh công khai điều gì mà vấn đề chỉ ở chỗ em thôi !

    Thân,

    em Lâm Tuyền

    Trả lờiXóa