Trang

Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

NẮM TAY DỊU DÀNG

"Dì !!!" . Đứa bé gọi với giọng tha thiết. Âm thanh ấy cất lên từ phía cuối phòng. Tôi chưa thấy bé mà bé đã thây tôi. Giống như từ lâu, bé đã chờ ở đó, nhẫn nại. Nụ cười bé tươi và bé hay cười,   hào phóng ban phát sự vui vẻ cho mọi khách đến thăm.

Chúng tôi đã có một buổi sáng mang quà đến thăm người già lang thang, neo đơn tại quận 8 và giờ là trẻ khuyết tật ở Thị Nghè. Chúng tôi bước vào nhiều gian phòng rộng, ở đó có hàng hàng lối lối những chiếc nôi , trên mỗi nôi có một em bé quặt quẹo, mỗi đầu nôi có đính  tấm biển nhỏ cho biết "bé" sinh năm nào. Chúng tôi ngọeo đầu để đọc và kinh ngạc khi biết những con người mang cơ thể của trẻ lên 6,7 kia đã nằm ở đó hàng 12,14, 16 năm ! Những gương mặt ngây dại vì não úng thủy, có kẻ quật tay liên hồi vào thành nôi, nguời luôn nằm với tư thế ép cẳng chân vào mình, có nguời chỉ nhúc nha nhúc nhích, và phần lớn bất động với đôi mắt mở to . Nhìn từ xa, hàng hàng lối lối những chiếc nôi trông như những chiếc lồng nhỏ nuôi những sinh vật nhích từng bước chậm chạp trong một không gian chật hẹp. Các em sống, kéo dài đời thực vật. Hầu hết không biểu lộ chút gì  hành vi con nguời, chỉ khỏang 2 em là bíet vẫy tay.

Vậy mà vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng này, tôi đã nghe tiếng "Dì!!!" tha thiết vang dài. Tôi bỏ giày, băng qua những chiếc nôi có những con người im lìm bất động để tới thẳng chỗ bé gái.  Và tôi thấy bé ngồi. Rất hiếm những bé có thể ngồi.

Bé ngồi, và hơn thế, giữ rịt bằng hai tay một cuốn truyện tranh thiếu nhi tiếng nước ngòai, với giấy rất cứng và màu rất tươi. Bé cầm lộn ngược quyển sách khiến gương mặt chú thỏ trong đó bị lộn nguợc, và bé trông rất vui. Tôi tách những búp tay của đứa trẻ để giúp bé đảo  lại chiều sách cho đúng. Trong khi  lấy sách ra, tôi nắm tay bé lúc lắc . Bé nhõen cái miệng sữa của mình và bé kêu, tha thiết : "Dì !!!".

Mùa Trung thu vừa rồi, tôi theo nhóm bạn đến Tịnh xá Lục Xuyên ở quận Bình Tân thăm trẻ mồ côi do các sư cô nuôi dưỡng. Một đứa bé chúng tôi từng biết mặt khi còn ẳm ngửa bữa ấy đã buớc đi khá vững . Bé có gương mặt bậm trợn,  tính cách mạnh mẽ khá ngộ nghĩnh và bé lăn vào lòng tôi, kẻ có "một tỷ" trò chơi cho trẻ con. Đến đỉnh điểm của sự hứng thú, bé ôm tôi và gọi "Mẹ !".

Có rất nhiều trẻ mồ côi nơi chúng tôi  từng ghé qua đều thể hiện khát vọng tình thương qua hành động của mình. Một hành động có thể là mềm yếu, ví dụ như đứng chết trân khi bàn tay tôi lùa vào tóc bé. Một hành động có thể bị ai đó gọi là "lì lợm" khi nhất quýet không chịu mang dép hầu mong tôi "thấy tội" vì bé mang chân không mà bế lên. Một hành động giống như van xin khi đằng sau  song cửa, bé vuơn tay ra mong ai đó hãy nắm lấy tay mình và hãy giữ cho lâu.

Trong số hàng mấy trăm bé bại não đuợc Trung tâm bảo trợ khuyết tật nuôi dưỡng, đã có khỏang chục em may mắn biểu lộ phản ứng nhận bíet nên được đưa vào "lớp Phục hồi 2". Bé gái biết ngồi  gọi "Dì!" như  thông điệp đầu tiên của "con người nhận biết" là  mong muốn tình thương.

Bạn có nghĩ bên cạnh những món quà thường nhật ngùoi hảo tâm hay mang đến các cơ sở tình thương nên có thêm những cái nắm tay?  Có lẽ thanh niên phương Tây trong những tổ chức tình nguyện hiểu rõ điều này nên không ít lần tôi thấy họ vào viện nuôi người già lang thang ở nước ta, ngồi rất lâu bên một cụ nào đó, không biết  nói tiếng Việt  mà chỉ làm mỗi  việc là  nắm lấy tay cụ. Và cho dù buổi hòang hôn đã tạc  sâu trên khóe mắt, làn môi, nguời già ấy cũng lặng im, đôi mắt u buồn dịu lại. Còn khi ta nắm tay trẻ thơ,  gương mặt thiên thần kia sẽ nở bừng tặng ta một đóa sen hồng ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét