Trang

Thứ Năm, 3 tháng 2, 2011

TRANH THỦY MẶC MÙA XUÂN

Vậy là  ngày mồng một đã trôi qua. Một người bạn nói rất đúng : người ta chỉ vui trong những ngày chuẩn bị Tết. Chứ qua Giao thừa rồi, kể như Tết đã xong.

Mà cũng ngộ ! Tết đã xong. Vậy sao cứ hâm nóng Tết qua từng năm ? Giống như có một nồi thịt kho, cứ hâm đi hâm lại hòai. Giống như trên Thiên Đình sống một ngày bằng hạ giới sống cả năm. Thế rồi người trên Thiên Đình cứ mang nồi thịt (!) đi hâm mỗi ngày. Họ nhìn vào nồi mà chán chết. Trong khi đó, ngùơi hạ giới lại lăng xăng ngỡ Tết là  điều gì ghê gớm lắm.

Cùng là Tết, nhưng tâm trạng mỗi người nhìn vào Tết mỗi khác. Cùng một ngùoi mà tâm trạng lúc hào hứng, lúc chán chường. Cùng một cảnh vật, hôm nay ta nhìn vào thấy thế này, ngày mai nhìn vào ta lại thấy khác.Kỳ thực, cảnh không thay đổi, chỉ có con nguời bày đặt mang vào kính hồng hay kính xám.

Còn mùa Xuân, sao lại mang vào kính xám ? Có khi chỉ vì một lời nói vu vơ nào đó, sao thấy nặng trĩu trong lòng ?Nguời nói ra chắc đã quên béng. Sao lại mang câu nói ấy hâm đi hâm lại như hâm một nồi thịt quá nhiều mỡ?

Hôm qua mới lập quyết tâm đừng ngã lòng.Hôm nay thấy quyết tâm càng rắn đanh hơn. Kỳ thực chỉ cần thả lỏng, chẳng suy nghĩ gì, cho tâm mềm như bông, ai nói gì mặc ai.

Mà tại sao không nói với nhau tòan những lời hồng ? Tại sao không nghĩ về nhau một cách giản đơn ? Mà tại sao lại phải cần lên tiếng ?


Giao thừa đã qua. Mùa Xuân lại càng qua lâu hơn. Kể cả mùa Hạ chói chang cũng sắp tàn. Những chiếc lá bắt đầu ửng vàng trên cây.Đến chừng nào lá vàng rực hết cả khu vườn, ấy là lúc cảnh vật đẹp nhất  dù chỉ tồn tại trong khỏanh khắc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét