Trang

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Série sưu tập đồ cũ 1

Tôi thật là một kẻ cẩu thả. Tôi chế biến món ăn rồi trây trét tùm lum. Hihi. Nói cho có vẻ ghê, chứ tôi muốn nói "Tôi tạo tác đồ nghệ thuật rồi vứt chúng lung tung do thiếu tự tin". Tôi vứt lung tung, nay ở blog này, mốt ở blog nọ. Trong mỗi blog lại còn hơn 2/3 entry được nhốt rất là kỹ nữa chứ , cũng vì cái sự không tự tin ấy.

Tôi là một kẻ đi tự chữa bệnh suốt đời, trong đó có căn bệnh nhút nhát trầm kha, nên nay quyết định nhặt nhạnh đồ cũ vứt lung tung về và dành cho nó một vị trí trang trọng chẳng kém cạnh các em sinh sau đẻ muộn. Vì mới nhặt về nên đồ cũ được đưa ra ở chỗ gần nhất, nhưng xin biết cho, "người" đã có tuổi lắm rồi !

Hồi ấy, chị Thủy Cúc, tên trong giấy khai sinh là HT, người rất tâm huyết với sự nghiệp Tuổi Trẻ có ý định đặt hàng các cựu CBNV viết những câu chuyện đã làm nên TT. Tôi, một kẻ ham vui, lại đặc biệt ưa thích những chuyện  "ngòai luồng", nhìn thóang qua thì nhiều tính hài huớc, ít tính nghiêm túc,nhưng nhìn đăm đăm sẽ thấy trong đó chứa chẳng ít ý nghĩa nhân văn. Có điều tôi mau nản chí nên bây giờ lục kho đồ cũ mới thấy những mẩu chuyện mình sưu tầm rất hẻo. Phần lớn những gì nằm trong trí nhớ đã cùn theo trí nhớ. Ôi thôi, có lẽ trí nhớ con người là một trong số những vật vô thuờng nhất !

Vì vậy nên tôi lật đật copy-paste vào đây để lưu làm tư liệu một bộ đồ khá cổ, được viết ra trong một ngày tháng 4-2008 trong một chiều tâm trạng khá nặng nề. Bạn biết đấy, khi ngừoi buồn ép mình vui thì sẽ thế nào ? Cho ra cái gì đó vô duyên lắm, phải không ? Cái gì đó, nó là đây :

Truyện dân gian Tuổi Trẻ (ghi lại lời kể của chị Lê Thị Cúc)

Đăng ngày: 11:07 13-04-2008


 
Câu chuyện này mình lượm lặt được trong một hoàn cảnh không có gì hứng khởi. Đó là một chiều Chủ nhật mà tất cả những "nội dung" trong mình đều nhạt như nước ốc. Như mọi ngày, mặt sếp mình eo sèo. Mình chán đời và thấy kiếp sống này chẳng khác chi  kiếp bèo. Thế rồi chân đưa bèo mình tới một chỗ đông người (2 người) cốt cho đầu óc  thư giản và lòng nhẹ nhàng hơn . Được mời ăn bánh tự do, đi vòng vòng trong phòng nhìn ngắm các bộ sưu tập đồ chơi, nói chuyện đẩy đưa, bóc con heo vàng trên bàn em Ve , mà thấy đầu óc quả phấn chấn hơn chút . Canh cánh bên lòng vụ "dự án truyện Dân gian", mình  gợi ý chị LTC nhắc lại giùm cho mấy "chuyện xưa".Vì mình nhớ, cái bà chị này từng kể mình nghe một tỷ chuyện hồi mình mới chân ướt chân ráo vào TT - tức hơn 20 năm trước. (Nêu con số này lên mà thấy kiếp sống quả như bèo và bèo này đã già quá sức già.)

 Như chuyện anh Biên Hồ và anh Năm uýnh nhau chẳng hạn. Chuyện này chị Cúc  từng kể mình nghe cách đây 21 năm nhưng mình chỉ còn nhớ lờ mờ. Không có gì hết. Chỉ là chuyện hai ông đánh nhau. Một người tên Biên Hồ, một người là anh Năm- còn gọi "Năm Mini". Phàm là dân TT hồi còn thắt lưng buộc bụng, nghe hai cái tên này sẽ biết ngay đó là ai với ai. Thôi, mình làm nhiệm vụ ghi âm lời chị Cúc đây.

(Lời chị Cúc :) " Hồi đó mình mới vô làm được vài ngày. Đang ngồi họp cơ quan bỗng dưng nghe giọng anh Năm ré lên rất to. Ra là anh Biên Hồ và anh Năm uýnh nhau. Mà hình như là anh Biên Hồ uýnh trước. Mọi người phải nhào vô can. Sau đó, họp ra, anh Biên Hồ đang tiếp khách. Anh Năm từ xa đi lửng thửng tới gần anh kia với bộ dạng hiền lành, giống như "không có chuyện gì hết nữa". Nhưng khi tới sát bên, anh Năm giáng anh Biên Hồ một cú. Hai ông lại nhào vô uýnh nhau. Anh Biên Hồ vừa uýnh vừa la :"Tao uýnh, mày la như đàn bà hả ?". Lúc đó, chị Kim Hạnh  chạy từ trên lầu xuống la "Không cho ai làm việc hết hả ?".

Các anh khác sau khi tách hai người ra được rồi bèn dặn nhau "Can được rồi. Trong cơ quan chú ý, đừng cho hai cha này sáp lại gần nhau nữa nhe". Nhưng liền khi ấy ,  có người bỗng nhớ ra : "Ê ! Tụi nó ở chung nhà với nhau !". (Hai anh BH và NĐ hồi đó ở chung nhà tập thể đường ĐBP với nhau)"

Mình đã lăn ra mà haha. Nếu thi hành  nhiệm vụ viết dự án này mà cứ được cười ha hả như vầy thì cũng đáng.

Chị LTC bắt sang chuyện khác: "Hồi đó mình mới vô làm được vài ngày. Trong vài ngày đó, mình thấy toàn những chuyện gây sốc. Đầu tiên là anh Mạnh Tường (anh Mạnh Tường là một người rất giỏi ngoại ngữ, thân anh to đùng, nhưng anh không đi lại được như người bình thường mà phải chống nạng. Anh tự chế một chiếc xe dành cho người tàn tật, chạy bằng xăng hẳn hoi. Hồi đó mà có "xe chạy bằng xăng " là xịn lắm) . Tự dưng mình thấy có một ông như thế vào nói "Em kia, ra nhờ một chút coi !". Té ra là xe ổng bị trục trặc , phải nhờ người đẩy một chút mới khởi động được. Mình đẩy xe cho anh Mạnh Tường xong trở vào văn phòng chưa được bao lâu lại thấy anh Nguyễn Văn Vinh đi chân thấp chân cao vào. Sau đó tới phiên anh Ba Lãng xuất hiện (anh Ba là người cực tài nhưng chẳng may mắc bệnh khiến sự đẹp trai của anh bị ảnh hưởng nặng nề). Ảnh hỏi " Em thấy sao ?" (ý muốn nói "em thấy làm việc ở đây có được không?").

" "Buổi chiều, chị Thanh Mai gặp mình hỏi thăm xem mình có ổn không. Mình trả lời, mới vô mà đã thấy ba ông như vậy rồi, sợ quá, không biết còn ai vậy nữa không. Chị Thanh Mai bèn nói "Nhiêu đó hết rồi !".

Hết rồi. Những ngày xưa yêu dấu đã qua lâu lắm rồi. Như con tàu đã ra khỏi tầm mắt của mình, kể từ một ngày cuối năm 2004.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét